Mai hoa hương khí mãn càn khôn [Chương 33]

Hiểu lầm càng sâu

Edit: Mạc Tiếu


Gần trưa hôm sau, Tiêu Vân Thiên đến sương phòng đón Ninh Vũ. Hắn biết nàng xưa nay không thích ăn mặc trang điểm rườm rà, bình thường mọi xiêm y phục sức đều giao cả vào tay Linh Nhi, hôm nay cũng vậy. Vừa rồi tiểu nha đầu đến nói Ninh Vũ đã trang điểm xong xuôi, chỉ chờ tướng quân đến tiếp, mà lúc nói chuyện bên môi vẫn còn kín đáo nụ cười mờ nhạt.

Một lát sau, cửa phòng mở, Ninh Vũ chậm rãi bước vào tầm mắt của hắn. Khuôn mặt nàng tuy vẫn còn vẻ tái nhợt như ngày thường nhưng đôi mắt lại vô cùng linh động sáng rực, đôi mày dài uyển chuyển, làn da mịn nhẵn như bạch ngọc thượng đẳng, khiến cho người không bao giờ có thể chán ghét. Khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn kiều diễm, một thân lễ phục sắc đỏ hoa lệ, bên hông đeo một sợi đai lưng đồng sắc điểm xuyết chỉ vàng rực rỡ, dưới chân đi một đôi hài gấm thêu một đóa mai hồng đương thì nở rộ, mái tóc hơi buông lỏng được gài lại bằng một cây trâm ngọc, bên trên còn cắm một cây kim bộ diêu[1], từng chuỗi trân châu thật dài buông xuống bên vai, nhẹ nhàng lay động theo mỗi bước đi, mĩ lệ mà thuần khiết, kiều diễm vô song, khiến cho hắn không dám rời mắt khỏi nàng nửa phút.

Một tay tự nhiên ôm lấy thắt lưng Ninh Vũ, nàng lập tức giãy dụa vài cái, muốn thoát li khỏi vòng tay hắn, đột nhiên bên tai lại truyền đến một giọng nói rất nhẹ, “Hôm nay nàng rất đẹp”.

Ninh Vũ cả kinh, tất cả phục sức trang điểm hôm nay đều là do Linh Nhi làm cho nàng, trong suốt quá trình nàng chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi bởi vì biết tiểu nha đầu hiểu rõ sở thích của nàng, cho nên cũng lười không soi gương, chẳng lẽ Linh Nhi hóa trang cho nàng thành mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc? Nàng càng nghĩ đến lại càng giận, cho nên càng cố sức giãy dụa.

“Ta rất thích! Yến hội hôm nay, tất cả mọi người nhất định sẽ tán thưởng”. Tiêu Vân Thiên vẫn rì rầm nho nhỏ bên tai nàng, chẳng khác nào một đôi tình nhân lâu ngày mới gặp đương trao nhau những lời tình tứ.

Đột nhiên yêu nghiệt mặt dày từ đâu chạy tới, tức tối giậm chân mà khóc rống lên: “Ninh Vũ ngươi đúng là chân nhân bất lộ tướng mà! Họ Tiêu kia, ngươi chẳng qua là may mắn chiếm được tiên cơ trước mà thôi! Chỉ tội cho ta không còn hi vọng nữa rồi!”

Mọi người đều bị lời nói của Bạch Dụ Băng làm cho sững sờ, nhưng nhờ đó không khí cũng dịu đi rất nhiều.

“Đi thôi!” Tiêu Vân Thiên nói, lại kéo theo cả Ninh Vũ đang phân vân do dự cùng hắn đi đến sảnh chính. Cả đoàn người ai nấy đều cười vui vẻ.

Đúng lúc đó, nhị hoàng tử Lý Tường cũng đi tới, phía sau là Lâm Lam đang ôm đứa nhỏ, không hẹn mà đều cùng lúc mà đến trước cửa phòng lớn. Mẹ con Lâm Lam cũng mặc hỉ phục đỏ chói, một đôi mắt đẹp lướt nhanh qua cánh tay của Tiêu Vân Thiên đang ôm ngang hông Ninh Vũ, trong đó đều ngập tràn oán hận.

Vị trí ngồi ăn hôm nay bài trí thật sự lạ kì, chủ vị theo lẽ thường là người có địa vị lớn nhất, chính là Lý Tường, Tiêu Vân Thiên ngồi bên trái, bên cạnh hắn là Ninh Vũ, còn Lâm Lam lại ngồi bên cạnh Lý Tường.

Ninh Vũ vừa nhìn Lý Tường đã biết hắn là kẻ tiểu nhân gian trá xảo quyệt, mới nhìn có vẻ chính trực đường đường, nhưng thật ra lại âm hiểm tàn nhẫn, tuy trên mặt luôn luôn tươi cười, nhưng ý cười không khi nào lên được tới mắt, hết sức giả tạo, tuyệt đối là ngoài cười nhưng trong không cười.

Lý Tường nâng chén trước tiên, nói với Tiêu Vân Thiên: “Yến tiệc hôm nay chủ yếu để mừng đầy tháng cho quý công tử, lại đúng lúc bản điện hạ ở lại đây, cho nên cũng nhân tiện tham gia, uống chén rượu mừng cho tướng quân. Chúc tướng quân sớm ngày sinh thêm được quý tử”.

“Điện hạ nói đùa, kỳ thực hôm nay là tiệc để nghênh đón điện hạ quang lâm, lại vừa trùng vào ngày đầy tháng của thằng bé, điện hạ nếu không chê thì xin mời cạn chén!” Dứt lời hắn uống cạn chén rượu trong tay, sau đó giơ chén không cho mọi người chứng kiến. Sau đó hạ nhân nhanh chóng đi lên tiếp rượu.

Lý Tường rất vừa lòng đối với thái độ của Tiêu Vân Thiên, nâng chén rượu đến bên môi, nhưng vừa chạm tới thì ngừng lại. Hắn đưa chén hướng về phía Ninh Vũ, trên mặt hiện lên một điệu cười thèm thuồng đê tiện, “Ninh Vũ muội muội, không biết muội sống ở nơi này thế nào, phụ hoàng cùng thừa tướng đều rất nhớ muội, lần này đi còn sai ta mang theo rất nhiều thứ làm quà, muội xem, quá nửa số hành lý của ta đều là đồ của muội”. Lý Tường tỏ ra vô cùng quan tâm cùng thân thiện, giống như một người anh trai nói với em gái của mình. “Nhưng mà xem bộ dạng muội muội, có lẽ Tiêu tướng quân đối đãi với muội rất tốt, ngay cả tướng mạo với dáng người cũng đều tốt hơn lúc ta gặp muội ở kinh đô, không biết quan hệ thân thiết đến mức nào rồi”.

Ninh Vũ vẫn chưa gặp qua người này, nhưng nghe khẩu khí của hắn thì biết kiếp trước nàng nhất định có quen biết, vậy nên không dám làm điều gì quá mức thô lỗ. Nàng hơi đưa mắt quan sát hắn một chút, giật mình, không ngờ hắn lại có chút tương tự với Tiêu Vân Thiên. Cẩn thận ngẫm lại một chút, đúng là những lúc vui vẻ ôn hòa hắn cũng rất giống Lý Thụy. Càng nghĩ rối loạn, nàng mau chóng hoàn hồn, cố gắng ổn định tâm tư đang hoảng sợ. Hai tay nâng chén kính cẩn nói: “Tạ ơn điện hạ quan tâm! Ninh Vũ ở đây đúng là rất tốt”.

Chén rượu còn chưa tới bên miệng, Tiêu Vân Thiên đã vươn tay đoạt lấy, “Điện hạ, thê tử của tại hạ gần đây thân thể không tốt lắm, hơn nữa là rượu để nghênh đón điện hạ tới thăm Tái Bắc, nồng độ đương nhiên rất mạnh, cho nên Vân Thiên xin phép được thay thê tử nhận lấy chén rượu!” Nói xong không đợi Lý Tường đáp ứng, hắn đã uống liền một hơi cạn sạch.

Lý Tường xem ra cũng không để ý, chỉ cười nói: “Tiêu tướng quân lo cho Ninh Vũ muội muội như thế, huynh trưởng như ta cũng được yên tâm, nào, mọi người cùng nhau dùng cơm đi”.

Lâm Lam lúc này ngồi bên cạnh Lý Tường, tmặt ràn ngập vẻ xấu hổ, lại thâm trầm khó đoán được suy nghĩ trong lòng, không nói lời nào cũng không động đũa.

Nói chuyện một hồi, Lý Tường mới nâng chén hướng tới Lâm Lam nói: “Hôm nay còn phải kính nhị phu nhân một chén, Tiêu tướng quân, nàng chính là công thần của Tiêu gia các ngươi a!”

Tiêu Vân Thiên tuy miệng cười nhưng bên dưới mặt bàn, bàn tay lạnh băng của hắn lại siết chặt bàn tay Ninh Vũ đến phát đau. Hắn cũng không nói điều gì, chỉ gật đầu cười đáp lại Lý Tường.

Lâm Lam vốn tưởng Tiêu Vân Thiên sẽ thay nàng tiếp rượu, dù sao vừa mới đầy tháng, hài tử cũng cần sữa uống, nhưng thấy hắn vẫn dửng dưng như cũ, sắc mặt nàng liền lập tức tối sầm lại. Bên kia Lý Tường lại mỉm cười, lên tiếng làm hòa, “Ngươi có thể lấy trà thay rượu cũng được”.

Tiêu Vân Thiên lúc này mới thực sự cười nói: “Đa tạ điện hạ quan tâm!” Ninh Vũ phân vân nhìn hắn, càng ngày càng không hiểu hắn muốn làm gì.

Bữa cơm tiếp tục diễn ra yên ổn, tuy nhiên ai nấy trong lòng đều có những ý nghĩ riêng.

Lát sau, Lý Tường cảm thấy ăn cũng kha khá, rượu uống cũng có hơi say liền đứng dậy nói: “Rượu Tái Bắc này đúng là rất mạnh, đầu óc ta bây giờ cũng bắt đầu mê man rồi. Có lẽ nên trở về nghỉ ngơi một chút, các ngươi cứ cử hành nghi thức chọn đồ đoán tương lại đi, ta dù sao cũng là người ngoài, không tham gia cũng không sao”.

Tiêu Vân Thiên đưa tay muốn đỡ lấy Lý Tường, ngữ khí vô cùng thành khẩn, “Điện hạ nói như vậy là khách sáo rồi, tiểu nhi tử còn chưa được đặt tên, lát nữa còn phải mời điện hạ ban cho, đặt xong ngài trở về cũng không muộn!” Xem ra hắn thật sự là thành tâm yêu cầu, hay ít nhất Ninh Vũ cũng không nhìn ra nửa điểm không vui nào. Trong lòng nàng âm thầm khinh bỉ, thực dối trá, ngay cả tên của con mình cũng phải để cho người khác đặt”.

Lý Tường đã lâm vào thế cưỡi cọp, đã trót làm thì không thể không làm đến cùng, đành thuận miệng nói: “Vậy đặt tên đứa nhỏ là Dũng đi, hy vọng đứa bé lớn lên cũng anh dũng giết địch, rong ruổi sa trường giống phụ thân”.

Tiêu Vân Thiên bật cười to, nhưng lại kèm theo tiếng cười là từng đợt lạnh lẽo, “Được, vậy gọi nó là Lâm Dũng”.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi, chỉ có Tiêu Vân Thiên vẫn bình thản. Không lấy họ Tiêu mà là họ Lâm, không nhìn cũng biết sắc mặt Lâm Lam lúc này đã trắng xác như tờ giấy, nhưng lại không có nửa câu thắc mắc.

Nghi thức tiếp theo, mọi người đều nhìn mọi sự diễn ra trong trạng thái mơ màng ngây ngốc, chỉ có Tiêu Vân Thiên là bừng bừng phấn chấn, còn có Lâm Lam là giận tím mặt mà không dám lên tiếng.

Yến hội này thật quá mức kỳ dị, Ninh Vũ cũng không dám nói gì, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này, trở về phòng riêng nghỉ ngơi. Nàng đưa tay lần vào trong áo, lấy ra miếng bạch ngọc hoa mai trước kia Tiêu Vân Thiên tặng nàng rồi đưa nó cho Lâm Lam, “Ta cũng không có thứ gì quý giá, từ khi tới đây cũng ít khi ra bên ngoài. Miếng ngọc bội này vốn là tướng quân tặng cho ta, nhưng ta cảm thấy tặng nó cho đứa trẻ thì tốt hơn, coi như là quà tặng đầy tháng cho nó đi”.

Lâm Lam ban đầu là sửng sốt, rất nhanh sau đó thái độ ngạc nhiên bị thay thế bằng một một nụ cười âm hiểm thâm độc thoáng qua bên môi, tuy nhiên vừa ngẩng đầu, vẻ mặt đó đã biến mất, thay vào đó là ánh nhìn chân thành sâu sắc, “Không thể thế được, muội muội, cái này là vật đính ước của tướng công cùng muội, ta sao có thể lấy nó về cho đứa nhỏ, muội vẫn nên thu lại thì tốt hơn”. Tuy ngoài mặt khó xử nhưng trong lòng Lâm Lam lại đang reo hò nhảy múa, Trương Ninh Vũ a Trương Ninh Vũ, ngươi thông minh cả đời lại hồ đồ một khắc, đem thứ Tiêu Vân Thiên đưa cho đi tặng lại cho người khác, muốn hắn không phát điên thì thật là khó a!

Nghĩ vậy lại càng cố tình thêm dầu vào lửa, nói: “Muội xem đấy, trước nay Tiêu Vân Thiên chưa bao giờ tặng cho ta thứ gì, như vậy rõ ràng khối bạch ngọc kia vô cùng quan trọng, muội muội giữ lại bên người vẫn là hơn cả, ngàn vạn lần đừng phụ tấm lòng của tướng công”. Lâm Lam uyển chuyển nói, còn chân thành kéo tay Ninh Vũ, “Hơn nữa, sinh mệnh của tiểu tử đều là do muội muội cứu ra, làm sao ta dám lấy đi thứ quý trọng đó”.

Những người khác đương nhiên cũng nghe thấy họ nói chuyện, cả Tiêu Thanh cùng yêu nghiệt đều đồng thời nhíu mày nhìn sang, Ninh Vũ làm vậy quả thật là không thỏa đáng, nhưng ở vị trí của nàng thì làm vậy cũng không có gì để trách cứ.

Tiêu Vân Thiên không thể không giận, khuôn mặt tuấn tú thường ngày đã xám ngoét, dần dần chuyển thành đen như mực. Hắn đoạt lấy mảnh ngọc, thuận tay ném ra khỏi cửa, “Không muốn giữ lại thì vứt, không được tặng lại cho kẻ khác!” Bạch ngọc ở giữa không trung vẽ ra một đường con duyên dáng xinh đẹp, hướng thẳng xuống ao bay tới, chưa đến một giây, cả miếng ngọc đã chìm nghỉm dưới lớp băng.

Ninh Vũ sửng sốt trợn mắt nhìn Tiêu Vân Thiên, lập tức nổi giận đứng lên, “Ngươi có bệnh không?! Ta đem ngọc đi tặng lại cho con ngươi, ngươi vô duyên vô cớ nổi giận là ý gì? Chẳng lẽ trong lòng ngươi vị trí của ta còn không bằng miếng ngọc bội này sao?”

Tiêu Vân Thiên dùng sức bóp chặt hai bả vai Ninh Vũ, cố gắng kìm nén tiếng gầm nhẹ, “Thứ ta tặng cho nàng, không bao giờ được tặng cho kẻ khác!”

Hai bả vai đau đớn khiến cho nàng phải nhăn mặt, cố gắng giãy dụa để thoát khỏi gọng kìm của hắn, chỉ ném lại một câu duy nhất rồi bỏ đi, “Đồ ích kỉ, vô lý!”

Trong lúc đó Lâm Lam vẫn âm thầm cười lạnh, muốn đấu với ta, ngươi còn non lắm!

Trở lại Điệp Viên, Ly Nhi cúi đầu hỏi Lâm Lam: “Phu nhân, tướng quân làm vậy là có ý gì? Tiểu thiếu gia làm sao có thể lấy họ của ngài được?”

Sắc mặt Lâm Lam cũng trở nên lạnh lẽo đáng sợ, Tiêu Vân Thiên làm vậy có nghĩa hắn cũng không còn muốn lưu luyến ả, “Đứa trẻ này vốn không phải con hắn, sao hắn có thể cho nó mang họ Tiêu được?!”

Ly Nhi vừa nghe thấy liền tái mặt, sợ đến nỗi hồn vía lên mây, “Chủ… chủ nhân! Cái này… là thật sao?”

Lâm Lam châm chọc trả lời: “Ta lừa ngươi để làm gì! Mà ngươi cũng nên cẩn thận cái miệng, lời hôm nay ta nói nếu như bị lọt ra ngoài nửa câu, để xem ta có lột da ngươi không!”

Ly Nhi cho dù có điêu ngoa nhưng dù sao vẫn là một cô nương biết tuân theo lễ giáo, lúc này đã sợ tới mức không biết nói cái gì, chỉ có thể cúi đầu nói: “Ly Nhi nhớ rồi!”

Lâm Lam dường như cảm thấy Ly Nhi vẫn còn chưa đủ hoảng loạn, cho nên lại cười lạnh nói: “Phụ thân của Dũng Nhi chính là người đặt tên cho nó! Ngay cả Tiêu Vân Thiên cũng phải kính hắn vài phần”.

Ly Nhi đã bị dọa đến choáng váng.

Trúc Viên. Lý Tường khoanh tay đứng trong phòng, “Lý công công, ngươi nói xem Tiêu Vân Thiên sẽ làm thế nào?”

“Điện hạ anh minh, nô tài cho rằng, chuyện lần này sẽ thành”. Lý thái giám nịnh nọt nói: “Tiêu Vân Thiên chẳng qua chính là muốn nói cho ngài, chuyện tiểu tử đó hắn cũng biết. Mặc dù không để cho nó mang họ Tiêu nhưng cũng không nói ra, kỳ thực chính là tỏ rõ thái độ của hắn, ngài làm đại sự hắn tuyệt đối sẽ không phản đối”.

Lý Tường cũng cười theo, gật đầu nói: “Với cái tính cách của hắn, có thể làm vậy coi như là đã thỏa hiệp lắm rồi, xem ra lần này ta đến không có vô dụng, lại còn lời thêm được một đứa con, ha ha ha ha!” Lý Tường cao ngạo cười to.

Lý thái giám kính cẩn chờ Lý Tường cười xong mới hỏi, “Vậy sau này điện hạ định làm thế nào?”

Lý Tường khinh miệt liếc hắn một cái, “Làm gì? Ngày mai đến quân doanh an ủi tướng sĩ trấn thủ một lát, sau đó lập tức quay về kinh, cái nơi xó xỉnh này thật là lạnh muốn chết, muốn cái gì cũng không có, trở về kinh thành vẫn hơn”. Lý Tường coi như sắp thoát ra khỏi gánh nặng, cảm giác vô cùng thoải mái.

———————–

Chú thích:

[1] Kim bộ diêu (Kim – kim loại, bộ – bước chân, diêu – lay động): là một loại trâm cài tóc có trang trí hoa văn phượng hoàng, cánh bướm, hoa lá.… hoặc có chuỗi ngọc buông dài xuống vai, mỗi khi đi đường sẽ tùy theo bước chân mà lay động, vô cùng xinh đẹp sống động.

 

5 thoughts on “Mai hoa hương khí mãn càn khôn [Chương 33]

Bình luận về bài viết này